Suy Niệm Thứ Tư Tuần Bát Nhật Phục Sinh C

Tin Mừng Chúa Giê-su Kitô theo Thánh Lu-ca (Lc 24: 13-35)

Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Emmau, cách Giêrusalem sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Đang khi họ nói chuyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giêsu tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: “Các ông có chuyện gì, vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy ?” Một người tên là Clêopas trả lời: “Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giêrusalem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay. Chúa Giêsu hỏi: “Việc gì thế ?” Các ông thưa: “Sự việc liên can đến ông Giêsu, quê thành Nagiarét, Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đẽ bắt nộp Người để xử tử và đóng đdinh Người vào thập giá. Về phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu Israel. Các việc ấy xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rỗi. Nhưng mấy người phụ nữ trong hóm chúng tôi, thật sự đã làm ho chúng tội lo sợ. Họ đền mồ từ tảng sáng và không thấy xác Người. Họ trở về nói đã thấy Thiên Thần hiện ra bảo rằng: “Người đang sống”. Vài người trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời ác người phụ nữ đã nói, còn Người thì họ không gặp”. Bấy giờ, Người bảo họ: “Ôi kẻ khờ dại chậm tin các điều tiên tri đã nói. Chớ thì Dấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao ?” Rồi Người bắt đầu từ Môisê đến tất cả các tiên tri, và giải thích cho hai ông tất cả những lời Kinh Thánh nói về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn”. Người liền vào với các ông. Đang khi cùng các ông ngồi bàn ăn, Người cầm lấy bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ liền sáng ra và họ nhận ra Người. Đoạn Người biến mất.Họ nói với nhau: “Phải chăng tâm lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta, khi Người đi đường đàm đạo và giải thích Kinh thánh cho chúng ta đó sao ?” Ngay lúc ấy, họ chỗi dậy trở về Giêrusalem và gặp mười một tông đồ và các bạn đang tụ họp. Hai ông bảo họ: “Thật Chúa đã sống lại và hiện ra với Simon”. Hai ông cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào.
Suy Niệm:   Họ đứng dậy, quay trở lại Giêrusalem

   Mở đầu Tin Mừng hôm nay một bầu không khí thất vọng,  “buồn rầu” của hai môn đệ Chúa Giêsu. Họ đã theo Chúa, được nghe những lời giảng dạy, được thấy những phép lạ Chúa làm. Các ông đã hy vọng Chúa sẽ đem lại quyền thế lợi lộc cho mình ngay từ cõi đời này. Các ông đã nói: “Ông Giêsu Nadaret, người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân”. Nhưng nay người mà hai ông hy vọng ấy đã thua một nhóm người, vừa bị họ giết chết nhục nhã. Mọi hy vọng dù chỉ là le lói như đã bị dập tắt. Các ông như đang trở về miền quê với đời thường lam lũ của mình hôm xưa.

Vui thay trong hoàn cảnh đáng thương ấy, Chúa Giêsu phục sinh đã đến với hai ông. Dù là Đấng đã thấu suốt mọi sự, nhưng Chúa đã gặp gỡ hỏi han khơi gợi: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?”. Người muốn các ông tự thổ lộ trình bày những lo âu buồn phiền về việc họ quan tâm. Thế là càng đi sâu câu chuyện thì lại bắt đầu le lói lên chút ít hy vọng: “Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Israel… Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc…”. Thế là các ông vừa thất vọng, vừa có niềm tin ngờ ngợ  ấy. Đến lúc để Chúa tỏ tình dạy dỗ và trách mắng, đem lại hiệu quả tuyệt vời cho các ông: “Các anh chẳng hiểu gì cả. Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! Nào Đấng Kitô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?… Rồi Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh”. Hai ông quả là có phúc, được Thầy Giêsu trực tiếp dậy dỗ cho hiểu biết “những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh”, một điều xưa nay chưa thấy nói ai được như vậy. Chúa Giêsu còn tiếp tục “… ở lại với họ. Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng và bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người”.

Giờ đây nhìn lại mỗi chúng ta, đã có bao giờ bị thất vọng, bỏ cuộc nhất là trong hành trình Đức tin theo Chúa?

– Nhờ lắng nghe lời Chúa, hai môn đệ trên đường Emmau tâm hồn họ đã “bừng cháy lên” hết mọi thất vọng buồn rầu.

– Nhờ bữa tiệc Thánh Thể hôm ấy, hai môn đệ “mắt họ mở ra”hết mù tối. “Họ nhận ra Chúa”, nhận ra mọi người, nhận ra điều hay lẽ phải trên đời. Hai ông đã trở thành con người mới, sức mạnh mới của Chúa phục sinh “Họ đứng dậy, quay trở lại Giêrusalem gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu…”. Họ không tháo lui nữa, làm lại từ đầu. Hợp sức cùng bạn hữu chiến đấu cho công cuộc rao truyền Tin Mừng của Chúa.

      Lạy Chúa! Xin cho con luôn say mê yến tiệc Lời Chúa và Thánh Thể Chúa hàng ngày. Vì đó là đồ ăn cao quý duy nhất giúp con có sức mạnh và sống hạnh phúc trên dương thế này và cũng là điều kiện để con được sống muôn đời trên Thiên Quốc.  Amen.

 Gs. Ngọc Năng