Suy Niệm Chúa Nhật VII Thường Niên C

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (6:27-38)

27 “Thầy nói với anh em là những người đang nghe Thầy đây: hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em,28 hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em và cầu nguyện cho kẻ vu khống anh em.29 Ai vả anh má bên này, thì hãy giơ cả má bên kia nữa. Ai đoạt áo ngoài của anh, thì cũng đừng cản nó lấy áo trong.30 Ai xin, thì hãy cho, ai lấy cái gì của anh, thì đừng đòi lại.31 Anh em muốn người ta làm gì cho mình, thì cũng hãy làm cho người ta như vậy.32 Nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì có gì là ân với nghĩa? Ngay cả người tội lỗi cũng yêu thương kẻ yêu thương họ.33 Và nếu anh em làm ơn cho kẻ làm ơn cho mình, thì còn gì là ân với nghĩa? Ngay cả người tội lỗi cũng làm như thế.34 Nếu anh em cho vay mà hy vọng đòi lại được, thì còn gì là ân với nghĩa? Cả người tội lỗi cũng cho kẻ tội lỗi vay mượn để được trả lại sòng phẳng.35 Trái lại, anh em hãy yêu kẻ thù, hãy làm ơn và cho vay mà chẳng hề hy vọng được đền trả. Như vậy, phần thưởng dành cho anh em sẽ lớn lao, và anh em sẽ là con Đấng Tối Cao, vì Người vẫn nhân hậu với cả phường vô ân và quân độc ác.36 “Anh em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ.37 Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ không bị Thiên Chúa xét đoán. Anh em đừng lên án, thì sẽ không bị Thiên Chúa lên án. Anh em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha.38 Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng đã dằn, đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em. Vì anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy”.

Suy niệm    Lc 6: 27-38

Trong dân gian, chúng ta thấy đầy dẫy những câu chuyện hận thù, con trả thù cho cha, cha trả thù cho con, không biết bao người đã chạy theo cái kiểu thù hận chồng chất như vậy. 

Nếu cứ lấy hận thù đáp trả thù hận thì chẳng có thể giải quyết được gì, nhiều khi chỉ gây thêm đau thương tang tóc mà thôi. Nhưng hận thù đã có mặt khắp nơi, nó có mặt giữa anh chị em chúng ta và nó ẩn tàng ngay trong lòng chúng ta. Hận thù đã ăn sâu vào máu thịt được lưu truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Con người ngày nay sống trong một thế giới hoảng loạn của hận thù, không còn biết đi về đâu, không còn biết tin vào ai. 

Nhiều người đang sống trong thù hận, suy nghĩ, hành động hay lời nói chất chứa những hờn oán và nguyền rủa. 

Họ tìm cách phục thù sau một thời gian thù hận, cứ như thế mãi mà cũng không biết rằng mình sẽ ra sao. 

Họ chìm đắm trong những sầu khổ, trong những ý thức hệ, trong đấu tranh hoặc xây dựng một chủ thuyết nào đó. 

Họ bị mắc kẹt vào quan niệm hay những ý kiến riêng tư mà quên rằng những điều đó chỉ mang đến những đau khổ mà thôi. 

Trong lịch sử nhân loại hận thù đã mang đến cho loài người biết bao đau thương chết chóc, không chỉ trong phạm vi cá nhân, mà nhiều khi cho cả một tập thể lớn rộng như trường hợp của Thành Cát Tư Hãn: 

“Ngay sau khi đã thôn tính gần như toàn bộ Châu Á, Thành Cát Tư Hãn tiếp tục tính đến các quốc gia vùng Trung Đông. 

Để thể hiện ý muốn của mình, ông đã gửi một món quà gồm nhiều châu báu và mỹ nữ tới Đế quốc Khwarezm, được hộ tống bởi khoảng 500 binh lính. 

Tuy nhiên, người Khwarezm tỏ ra không mấy thiện chí với một chủng tộc “sinh sống trong túp lều”, và họ thẳng thừng từ chối bằng cách hạ sát toàn bộ những binh lính hộ tống đoàn vận chuyển.

Cho tới lúc này, Thành Cát Tư Hãn vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, ông cho người Khwarezm một cơ hội thứ hai khi tiếp tục gửi một sứ giả đến thương lượng với họ. Và người Khwarezm đã mắc một sai lầm khủng khiếp khi gửi trả Thành Cát Tư Hãn cái đầu của vị sứ giả đáng thương này.

Để trả thù cho tất cả những nạn nhân xấu số trên, Thành Cát Tư Hãn đã phát động một cuộc thảm sát với quy mô có lẽ chỉ đứng sau cuộc thế chiến thứ hai. 

Bốn vị tướng xuất sắc nhất, trong đó có Bạt Tốc Đài, cùng với binh đoàn gồm 200.000 chiến binh thiện chiến đã tiêu diệt hoàn toàn một đội quân có số lượng lớn gấp năm lần. Toàn bộ đế quốc Khwarezmia bị xóa sổ, với khoảng 4.000.000 người thiệt mạng. Lịch sử mô tả rằng “ngay cả chó mèo cũng không được tha mạng”. 

Chưa thỏa mãn cơn giận dữ của mình, Thành Cát Tư Hãn còn cho làm chệch hướng toàn bộ những dòng sông trên lãnh thổ Khwarezmia nhằm mục đích xóa sổ hoàn toàn quốc gia này trên bản đồ thế giới.”   

Hậu quả của hận thù là như thế đó, nên trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa mời gọi chúng ta “hãy yêu kẻ thù”. Quả thật, bình thường, yêu tha nhân đã khó, bây giờ lại phải “yêu kẻ thù” làm sao chúng ta thực hiện nổi, nhưng thánh Luca đã ghi lại Lời Chúa hôm nay “hãy yêu kẻ thù”.

“Yêu kẻ thù”, nhiều khi chúng ta chỉ đơn giản nghĩ là chúng ta có thể nén giận đối với kẻ thù, nhưng theo quan điểm của Đức Giêsu thì như thế là chưa đủ. 

Chúng ta có thể tha thứ, không trả đũa, nhưng như thế vẫn chưa đủ. 

Điều Chúa muốn là: “hãy yêu kẻ thù”. 

Những kẻ theo Chúa không phải đồng thuận những gì đối phương đã làm cho họ, họ không phải ngưỡng mộ hay ưa thích, nhưng phải yêu mến kẻ thù. 

Chúa Giêsu đòi buộc chúng ta phải “yêu kẻ thù”. 

Yêu bằng tình yêu agapè chớ không phải là tình yêu Eros. 

Eros là thứ tình yêu vị kỷ, chỉ biết thu vào, tìm kiếm mình trong người khác. 

Còn Agapè là thứ tình yêu xả kỷ, vị tha, chỉ biết tìm hạnh phúc cho người khác. Đó  là tình yêu sẵn sàng hy sinh cho kẻ khác, quên mình, quên hạnh phúc của mình để nghĩ đến người khác. Tính ích kỷ làm cho chúng ta khép kín tâm hồn, nó dựng nên những rào cản giữa chúng ta và tha nhân. 

Agapè là một tình yêu rộng mở, không loại trừ. Nó không phải là tình yêu thương chỉ dành cho  những người thân thuộc nhưng cho tất cả mọi người, xấu cũng như tốt. Nó không phải là tình yêu theo bản năng, ưa thích những gì tốt đẹp nơi người khác, mà là sẵn lòng vươn tới tha nhân, hành động chỉ vì lợi ích của tha nhân. 

Chúa Giêsu còn nhấn mạnh: “hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em, hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em và cầu nguyện cho kẻ vu khống anh em (Lc 6,27-28).  

Nói như thế là Người đã gợi lên trong chúng ta một ý niệm hoàn toàn mới về sự đòi hỏi của tình yêu. Tình yêu sẽ chẳng là gì nếu không hướng tới hành động. Hành động của tình yêu có khi mang lại những kết quả phi thường, thậm chí có thể biến kẻ thù thành bạn hữu như có câu chuyện kể rằng:

“Có hai người thổ dân rất thù ghét nhau. Một ngày kia, một trong hai người gặp cô con gái nhỏ của kẻ thù mình trong rừng. Hắn đã bắt cô gái và lấy dao chặt đứt hai ngón tay của cô bé. Cô bé vừa chạy về vừa khóc lóc đau đớn, còn tên hung thủ thì vừa đi vừa đắc chí hô lớn: “ta đã trả thù được rồi”.

Mười mấy năm sau, cô bé đáng thương ấy đã lớn lên rồi có gia đinh. Một hôm, có một người ăn xin đến gõ cửa nhà cô. Cô nhận ra ngay ngươi hành khuất chính là kẻ đã chặt tay cô cách đây mười mấy năm. 

Không một chút oán hờn, không một lời trả đũa, cô vội vàng vào nhà và mang thức ăn ra tiếp đãi kẻ đã từng hành hạ mình. Khi người hành khất đã ăn no rồi, người phụ nữ liền đưa bàn tay cụt mất hai ngón cho ông ta xem vào nói: “tôi cũng đã trả thù được rồi”.

Hận thù không thể được đáp trả bằng hận thù. 

Hận thù phải được đáp trả bằng tình thương. Tình thương giống như miếng đá nam châm, nó thu hút những người thương nhau thật sự, để họ tiến lại gần nhau, kết hợp với nhau. 

Nó có một mãnh lực bất diệt, mạnh mẽ, trường tồn và chính nhờ tình thương này mà người ta có thể tìm gặp lại nhau, vượt qua không gian và thời gian. Đó chính là mục đích Chúa Giêsu mời gọi chúng ta trong bài Tin Mừng hôm nay: “hãy yêu kẻ thù”. Amen

Lm. Giuse Đỗ Văn Thuỵ

Suy Niệm: 1 Sm 26,2.7-9.12-13.22-23; 1 Cr 15,45-49; Lc 6,27-38

Những người thổ dân Nam Phi vẫn thường truyền tụng với nhau câu chuyện sau đây :

Có hai người thổ dân thù ghét nhau. Một hôm, một người bắt gặp cô con gái nhỏ của kẻ thù ở trong rừng một mình, hắn liền bắt lấy và chặt đứt hai ngón tay của cô bé. Cô bé vừa chạy về vừa khóc nức nở đau đớn. Còn tên hung thủ vừa đi vừa hò reo :

– “Ta đã trả được thù rồi !”

…Mười mấy năm sau, cô bé đáng thương ấy đã lớn lên và có gia đình. Một hôm, có một người ăn xin đến gõ cửa nhà cô. Ngay tức khắc, cô nhận ra người hành khất chính là kẻ đã hại cô mười mấy năm về trước. Nhưng cô không hề tỏ lòng oán hờn, không một lời mỉa mai, cô vội vàng xuống bếp lấy thức ăn lên hầu hạ kẻ đã hành hạ mình. Khi người hành khất đã ăn uống no say, người thiếu phụ liền đưa bàn tay bị cụt mất hai ngón ra và nói : “Tôi cũng đã trả được thù rồi !”

Anh chị em thân mến,

“Lấy ân trả oán”, đó phải là phương châm hành động của người kitô hữu chúng ta. Không có cách trả thù nào cao quý hơn là yêu thương, tha thứ, giúp đỡ chính kẻ thù của mình. Nói như Thánh Phaolô : “Chúng ta đừng mắc nợ nhau điều gì, ngoài tình yêu mến”.

Chỉ có tình thương, chỉ có sự tha thứ mới tiêu diệt được hận thù. Lấy hận thù tiêu diệt hận thù, lấy bạo động trả cho bạo động, con người chỉ đổ thêm dầu vào lửa, thêm lửa vào hận thù và bạo động mà thôi.

Hôm nay Chúa kêu gọi chúng ta : “Các con hãy ở nhân từ như Cha các con là Đấng nhân từ” – “Các con hãy yêu kẻ thù, hãy làm ơn cho kẻ ghét mình, hãy chúc phúc cho kẻ nguyền rủa mình, hãy cầu nguyện cho kẻ vu khống mình”…

Lý tưởng cuộc sống của người con Chúa là nên giống Chúa. Nhưng làm thế nào để nên giống Chúa ? Chúa là tình yêu, hoạt động của Chúa là do tình yêu thúc đẩy, là để biểu lộ và phân phát tình yêu cho các loài thụ tạo của Ngài, nhất là cho loài người.

Vì thế, Chúa dạy chúng ta muốn nên giống Chúa phải biết yêu thương. Giới răn của Chúa được tóm tắt trong hai điều là : chúng ta phải kính mến Chúa và yêu thương anh em. Kính mến Chúa thì phải yêu thương anh em, con cái của Ngài, và yêu thương anh em được xem như một dấu chỉ, một sự biểu lộ lòng kính mến Chúa.

Chúa yêu thương chúng ta bằng một tình yêu phổ quát, nghĩa là không trừ một ai, kể cả những người tội lỗi. Đối với Ngài, có thể nói, những người tội lỗi chính là những người được Chúa yêu thương hơn, đang khi còn hy vọng cứu được : Dụ ngôn người Mục Tử tốt lành đi tìm “chiên lạc” là một bằng chứng rõ rệt. Ngài yêu thương bằng một tình yêu thương vô vị lợi, một tình yêu siêu việt.

Ngài muốn dạy chúng ta yêu thương như Ngài đã yêu, chứ không phải yêu thương một cách tầm thường như lối yêu thương của người “đời”. Không phải chỉ yêu thương những người yêu thương mình, không phải chỉ thi ân cho những người làm ơn cho mình, cũng không phải chỉ cho vay mượn nơi những người mà mình còn trông lấy lại được. Nhưng yêu thương cả thù địch. Hãy cho vay, hãy làm ơn dù không trông báo đền.

Yêu thương như Chúa yêu thương thì sẽ được phần thưởng lớn lao, và phần thưởng lớn nhất sẽ là được trở nên “Con Đấng Tối Cao“, vì Ngài nhân lành đối với những kẻ vô ơn độc ác.

Chúng ta đã yêu thương như thế nào ? Có yêu thương như Chúa đã yêu thương không ?

Năm 1995 nầy là năm quốc tế cổ võ lòng khoan dung. Liên Hiệp quốc muốn kêu gọi các dân tộc hãy lấy lòng khoan dung mà đối xử với nhau để dàn xếp các cuộc xung đột, tranh chấp, hận thù đang diễn ra trong các nước. Bởi vì khoan dung và tha thứ chỉ cách nhau có một bước gần nhau mà thôi, đối với những ai thành tâm thiện chí muốn xây dựng hòa bình.

Lòng khoan dung thì yêu thương và tha thứ. Con người sẽ tiêu diệt tất cả địch thù và biến họ thành bạn hữu, không phải với sức mạnh của hận thù và bạo lực, nhưng với sức mạnh của tình thương tha thứ. Yêu thương và tha thứ như thế cũng là cánh cửa mở cho sự sống, sự sống của Thiên Chúa, vốn tràn đầy và phong phú, nhưng con người đã đắp những bờ đê thù hận và ích kỷ để ngăn lối yêu thương. Sự sống cũng vốn có sẵn trong tâm hồn mỗi người, nhưng tất cả cứ then cài cửa đóng, để rồi chỉ đến với nhau bằng những tính toán hơn thua, chất chồng thù oán mà không lối thoát. Chỉ có tình thương mới có sức phá vỡ những rào cản cho mạch sống trào dâng và chan chứa.

Giờ đây, cử hành Bí tích Thánh Thể, kính nhớ sự chết và sự phục sinh của Đức Kitô, chúng ta thấy rõ hơn lòng thương xót của Chúa đã dành cho chúng ta. Chúng ta phải cảm tạ Chúa và phải quyết tâm làm theo điều Chúa đã dạy, chẳng những bằng Lời Ngài mà còn bằng gương mẫu của Ngài nữa. Biết yêu thương, biết tha thứ như Chúa, đó là bài học để cho chúng ta trở nên con cái Chúa. 

Lm Phanxicô Xavie Lê Văn Nhạc