Suy Niệm Thứ Ba Tuần III Phục Sinh B

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 6: 30-35)

Khi ấy, đám đông thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Ngài sẽ làm dấu lạ gì để chúng tôi thấy và tin Ngài? Ngài làm được việc gì? Cha ông chúng tôi đã ăn bánh bởi trời”. Chúa Giêsu đáp: “Ta bảo thật các ngươi, không phải Môisê đã ban bánh bởi trời, mà chính Cha Ta mới ban cho các ngươi bánh bởi trời đích thực, vì bánh của Thiên Chúa phải là vật từ trời xuống và ban sự sống cho thế gian”. Họ liền thưa: “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi bánh đó luôn mãi”. Chúa Giêsu nói: “Chính Ta là bánh ban sự sống. Ai đến với Ta sẽ không hề đói, ai tin vào Ta sẽ không hề khát bao giờ”.

SUY NIỆM 1

Qua đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta nghe Chúa Giêsu nói: “Chúa chính là bánh trường sinh. Và bất cứ ai đến với Chúa thì sẽ không phải đói, và ai tin vào Chúa thì sẽ không phải khát bao giờ”. Đó là điều xác quyết của Chúa Giêsu trước yêu cầu của dân chúng. Họ đòi Chúa cho một dấu lạ nào đó, vì đối với dân Galilê thì họ cho rằng thứ bánh mà Chúa Giêsu cho họ ăn chỉ là bánh thường, không phải là bánh từ trời xuống. Chỉ có Manna thời Môsê đã cho họ ăn mới là bánh bởi trời. Và nhân dịp này, Chúa Giêsu đã nói cho họ biết chính Chúa là bánh trường sinh.

Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh của Manna để nhắc nhớ tới của ăn thiêng liêng mà Chúa sẽ ban cho con người, đó chính là Mình và Máu của Chúa trong bí tích Thánh thể.

Nhớ lại thời gian 40 năm người dân Do Thái sống lưu lạc trong sa mạc, thì cuộc sống của họ gặp rất nhiều khó khăn và nguy hiểm, họ phải chịu cảnh thiếu thốn về nước nôi và cơm bánh, v.v. Nhưng vì sao họ lại phải chịu như thế? Bởi vì Chúa muốn thử thách đức tin của họ, dẫu là vậy nhưng Chúa vẫn luôn lo cho họ được sống (Xac 16,4.28). Chúa thường ban cho họ một thứ bánh mà họ gọi là Manna để biểu lộ sự hiện diện và sự quan phòng của Chúa. Sự việc này xảy ra như vầy: vào mỗi buổi sáng, Chúa ban cho một lớp sương mù bao phủ nơi người Do Thái đóng trại và lúc sương tan đi để lại những hạt nho nhỏ như hạt sương và có mùi vị mật ong. Dân chúng ra lượm thứ đó để ăn, mặc dù lượm để ăn nhưng họ không biết là thứ gì nên mới hỏi nhau bằng chữ “Manna” nghĩa là “cái gì vậy”. Và rồi từ đó trở đi, loại thức ăn này có cái tên là manna.

Chúa Giêsu đã dùng chính sự kiện Manna để nhắc nhở rằng: Manna chưa phải là bánh thật từ trời xuống. Có chăng chỉ là thứ bóng mờ chứa một sự thật là bí tích Thánh Thể sau này. Thật ra, Manna chỉ có trong thời gian ở sa mạc. Và bao nhiêu người được ăn Manna rồi cũng chết. Nhưng chỉ có Thánh Thể Chúa mới là bánh bởi trời ban cho con người để nhờ đó mà con người có được sự sống đời đời.

Chúa Giêsu đã gọi Thánh Thể là bánh bởi trời. Và Chúa luôn mời gọi con người hãy đến dự tiệc thánh và đón nhận Mình Máu của Chúa, bởi vì những ai đến với Chúa và ai tin vào Chúa thì không hề phải đói khát bao giờ.

Rất ước mong mỗi chúng ta luôn vững niềm tin vào bí tích Thánh Thể Chúa. Vì chính nơi đây, chúng ta sẽ đón nhận được bánh hằng sống chính là Mình và Máu thánh của Chúa. Và chính bánh hằng sống sẽ bảo đảm cho chúng ta có được sự sống thiêng liêng muôn đời.

Xin cho mỗi người chúng ta luôn biết loại trừ ra khỏi con người của mình những gì là độc hại cho linh hồn, đó là những tư tưởng những ước muốn xấu xa, thấp hèn, những hận thù, ghen ghét, tham lam, lừa dối lẫn nhau. Để khi loại trừ được những thứ đó ra rồi, thì tâm hồn chúng ta mới xứng đáng để Chúa đến và ngự trị.

Xin Chúa luôn nâng đỡ cho từng cố gắng của từng người và luôn cùng chúng con bước đi trong cuộc sống hằng ngày. Amen.

GKGĐ Giáo Phận Phú Cường

 

SUY NIỆM 2

Sau phép lạ hóa bánh ra nhiều, uy tín và tiếng đồn về Chúa Giêsu ngày một vang xa.Một số người vì óc tò mò kéo nhau đến theo Chúa để tìm hiểu thực hư thế nào Một số người tỏ ra ngưỡng mộ quyền năng của Chúa. Thế nhưng còn một số vẫn chưa thỏa mãn, họ muốn đòi thêm một bằng chứng khác phi thường hơn nữa. Họ bắt đầu so sánh việc làm của Chúa với tổ tiên của họ, bánh của Chúa có gì khác với man-na của cha ông họ.

Chúa Giêsu giải thích cho họ biết “không phải ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực, vì bánh Thiên Chúa ban là bánh từ trời xuống, bánh đem lại sự sống cho thế gian”. Chúa Giêsu còn khẳng định: “Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!”

Tin mừng hôm nay cho chúng ta thấy qua những nhu cầu vật chất đời thường, Đức Giê-su mời gọi con người tin và đón nhận Ngài như thần lương nuôi sống linh hồn để đạt được sự sống đời đời, sự sống vĩnh cửu không bao giờ hư mất.

Con người ta thường hiếu kỳ, thích dấu lạ (c.30). Chẳng phải chỉ những người đương thời Chúa Giêsu mà người thời nay cũng thế, mỗi khi nghe ở đâu có sự lạ là người ta ùn ùn kéo đến; lắm khi phải vượt đường xa vạn dặm, tốn tiền, tốn của, người ta cũng vẫn sẵn sàng để được chứng kiến dấu lạ, mà thường khi họ lại chẳng thấy gì hết.

Do đó, việc hóa bánh ra nhiều để nuôi dân chúng của Chúa Giêsu là sự lạ khá hấp dẫn đối với người Do Thái đương thời; bởi chẳng phải cũng vì cơm bánh mà người ta phải lao tâm khổ trí, vất vả nhọc nhằn đó sao. Họ liên tưởng đến tổ tiên họ đã được ăn manna – bánh từ trời rơi xuống; và sự kiện này xem ra còn kỳ diệu hơn cả phép lạ Chúa Giêsu đã làm. Họ chất vấn Chúa Giêsu: “Ông sẽ làm gì đây?” Theo người Do Thái thì một ngôn sứ đích thật phải làm được dấu lạ nào đó cho họ tin. Ở đây, họ muốn so sánh Chúa Giêsu với ông Môsê; Môsê đã cho tổ tiên họ manna, còn Chúa Giêsu, Ngài làm được gì? Câu hỏi dường như có ngầm ý khích Chúa Giêsu tỏ uy quyền của Ngài và làm cho họ những cái lời lớn hơn.

Chúa Giêsu cho người Do Thái biết không phải ông Môsê cho họ bánh bởi trời mà chính Thiên Chúa ban cho họ; Bánh manna thực sự chỉ là một tiên báo về Chúa Giêsu – bánh đích thực Thiên Chúa sẽ ban cho con người. Con người nhắm vào vật chất, nhưng Chúa Giêsu muốn đưa người ta lên cao hơn, đó là đời sống đức tin. Thánh Phaolô thường khẳng định: “Nhờ tin mà anh em được cứu độ” (Ep 2,8). Từ lương thực chóng hư, Chúa Giêsu hứa ban lương thực không bao giờ hư nát là chính mình Người (c.35). Tuy nhiên với đầu óc u mê, cặp mắt thiển cận, người ta chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không nhìn thấy cái lợi trăm vạn lần hơn, đó là được chính Thiên Chúa. Người ta chỉ quan tâm đến nhu cầu của thân xác hay chết mà ít quan tâm đến nhu cầu tinh thần, nhu cầu đem đến sự sống muôn đời cho con người.

Chúa Giêsu chính là bánh hằng sống từ trời xuống, ai tin và đón nhận Ngài sẽ không hề phải đói khát bao giờ (c.35). Đến với Chúa Giêsu, chúng ta sẽ có lương thực nuôi sống linh hồn; Ngài sẵn sàng ban cho chúng ta Lời của Ngài, như kim chỉ nam dẫn lối và thân thể Ngài như của ăn để chúng ta tiến bước về quê hương đích thật. Có Ngài cùng đồng hành trong cuộc sống chúng ta chẳng còn phải lo lạc lối hay đói khát tinh thần.

Và rồi, trong cuộc sống lắm khi những nỗi vất vả và lo toan làm chúng ta quên Chúa; nhưng Chúa Giêsu, Ngài đã nói: “Hỡi những ai vất vả gồng gánh nặng nề, hãy đến với ta, ta sẽ nâng đỡ và  bổ sức cho các ngươi”. Con người đói khát thể lý đã bi thảm, nhưng con người đói khát tinh thần càng vạn lần bi thảm hơn. Hầu hết những đau khổ của con người từ vật chất đến tinh thần đều có nguyên nhân từ việc đói khát tinh thần mà ra. Thế giới ‘vắng bóng’ Thiên Chúa, thì trở thành tranh dành, hận thù, ích kỷ, huynh đệ tương tàn, con người không có Thiên Chúa, trống vắng tâm linh thì dầu cho có lắm của cải vật chất, địa vị, danh vọng… cũng không bao giờ thỏa mãn được.

Khi khẳng định “Chính tôi là bánh trường sinh”, Chúa Giêsu cũng khẳng định quyền năng và tình thương yêu của Thiên Chúa. Vì chỉ Thiên Chúa mới có được sáng kiến và quyền năng làm cho loài người được sống và sống bất diệt. Vì quá yêu thương thế gian nên Thiên Chúa đã sai Con Một đến để ai tin vào Người Con ấy thì không phải chết nhưng sẽ được sống đời đời. Như vậy điều kiện để sống đời đời không phải chỉ ăn thứ bánh vật chất nhưng phải có lòng tin.

Tin nhận Chúa Giêsu là để cho Người đi vào trong cuộc sống của chúng ta, là chấp nhận tất cả những thách đố của Tin Mừng, là đón nhận thánh giá như món quà của tình yêu, là đón nhận được ánh sáng rạng ngời của sự sống mới trong bóng đêm của cảnh chết chóc. Tin nhận Chúa Giêsu là chấp nhận sự “điên rồ” của thập giá trong cái khôn ngoan của Thiên Chúa.

Trong đời sống thiêng liêng, niềm tin là điều cần thiết để chúng ta nhận ra sự hiện diện Thiên Chúa, nhận ra tình yêu thương Ngài đã dành cho chúng ta. Giáo lý Công giáo dạy chúng ta rằng đức tin trước tiên là ơn ban đến từ Thiên Chúa. Vì như Chúa Giêsu khẳng định rằng: “Không ai có thể đến với Tôi, nếu Cha Tôi không lôi kéo người ấy” (Ga 6, 44).

Đức tin là một ân sủng, là một ơn huệ mà Chúa ban cho ta, theo bản tính tự nhiên ta không thể đòi hỏi, có chăng là chỉ cầu mong và hy vọng được ban cho ơn ấy. Đức tin là ánh sáng chiếu soi cho ta thấy Thiên Chúa và các điều kín ẩn của Người. Đức tin từ trời cao ban xuống, là trí tuệ và tình yêu của Thiên Chúa ban để soi sáng trí khôn con người.

Chúng ta tự vấn lương tâm xem thử trong cuộc sống chúng ta đặt niềm tin nơi đâu? Nơi của cải vật chất, danh vọng địa vị… hay nơi Đức Giêsu Ki-tô – con Thiên Chúa, Đấng đem ơn Cứu độ và sự sống đích thật, sự sống thần linh cho con người. Thiết tưởng nếu chúng ta chỉ chăm lo đến cuộc sống tạm bợ, nay còn mai mất mà không quan tâm đến cuộc sống vĩnh cửu thì còn gì ngu dại bằng. Xin Thiên Chúa ban thêm đức tin cho chúng ta, để trong mọi hoàn cảnh cuộc sống chúng ta biết chạy đến với Ngài, cậy dựa vào Ngài. Xin cho chúng ta biết quí trọng, yêu mến, và năng lãnh nhận Thánh Thể Chúa, để chúng ta có thêm sức mạnh vượt qua những cam go thử thách trong hành trình tiến về quê hương đích thật là nước trời.

Mỗi người chúng ta luôn được mời gọi đến thưởng nếm bánh trường sinh để được sống trong vòng tay yêu thương của Thiên Chúa. Lạy Chúa, xin trao về Chúa trọn vẹn con người, trái tim, mọi ước muốn và bước đường tương lai của chúng con. Xin dẫn chúng con tới đồng cỏ xanh tươi, cho con được no thỏa bên dòng suối mát vì Chúa chính là niềm hạnh phúc đích thực

Huệ Minh