Tin Mừng Đức Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu (Mt 17: 14-20)
Khi ấy, có một người đến gần quỳ gối trước mặt Chúa Giêsu mà nói rằng: “Lạy Ngài, xin thương xót con trai tôi vì nó mắc chứng kinh phong và rất trầm trọng: nó thường ngã vào lửa và lắm lúc nó ngã xuống nước. Tôi đã đem nó đến cùng môn đệ Ngài, nhưng các ông không thể chữa được nó”. Chúa Giêsu đáp: “Ôi thế hệ cứng lòng tin và hư hỏng! Ta phải ở với các ngươi đến bao giờ? Ta còn phải chịu đựng các ngươi đến bao giờ nữa? Hãy đem nó lại đây cho Ta”. Chúa Giêsu quát mắng quỷ và quỷ liền ra khỏi đứa bé. Và nó được lành ngay trong lúc ấy. Bấy giờ các môn đệ đến hỏi riêng Chúa Giêsu rằng: “Tại sao chúng con không thể trừ quỷ ấy được?”. Chúa Giêsu bảo các ông rằng: “Vì các con yếu lòng tin! Thầy bảo thật các con: nếu các con có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì các con có khiến núi này rằng: “Hãy rời khỏi đây mà sang nơi kia”, thì nó liền đi sang, và chẳng có gì các con không làm được”.
Suy niệm
Trong buồng lái của con tàu khổng lồ Titanic, vị thuyền trưởng cho viết lên vách hàng chữ: Sans Dieu ni pape, nghĩa là không cần Thiên chúa, cũng chẳng cần Giáo Hội. Và trước mũi tàu bên ngoài ông cho viết một chữ thật lớn: Insumercible, nghĩa là không thể chìm được? Nhưng mới ra khơi chuyến đầu tiên thì con tàu Titanic đã nhận chìm 1.200 người xuống đáy biển với nó. Đây có thể là một sự ngẫu nhiên nhưng cũng có thể là hậu quả của sự thách thức chống lại đức tin.
Có thể nói, khoa học phát triển đã góp phần rất lớn trong việc nâng cao đời sống cho con người, nhưng nó cũng dẫn con người đi vào sự hủy diệt, nếu biến con người coi trời bằng vun, sống như không có Thiên Chúa. Một khi loại bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống, chỉ cậy dựa vào sức riêng mình, thì sự sống con người càng trở nên mong manh, nguy hiểm, dễ dẫn đến thất bại trong cuộc sống.
Bài Tin Mừng hôm nay là một ví dụ điển hình. Các môn đệ đã không trừ được quỷ, vì một điều rất đơn giản: không cậy dựa vào Thiên Chúa, nhưng đã cậy dựa vào sức riêng mình, kết quả là thất bại.
Lời của Chúa Giêsu: “Nếu các con có lòng tin… thì chẳng có gì các con không làm được“, mời gọi chúng ta luôn biết khiêm tốn nhìn nhận sự giới hạn của mình, để luôn chỉ biết cậy dựa vào Chúa mà thôi, bởi “không có ơn Chúa, con người không thể làm được gì”. Đó phải là xác tín của mỗi người Kitô hữu chúng ta.
Lạy Chúa, xin thứ tha cho những lần chúng con không nhớ đến Chúa trong mỗi việc chúng con làm; và xin ban ơn, để trong mọi việc chúng con làm là vì danh Chúa, và để danh Chúa được rạng sáng. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường
Một trong những vị thánh được yêu chuộng nhất hẳn là Thánh Clare Assisi, vị đã sống ở thế kỷ 13 và là người đồng thời với Thánh Phanxicô. Chứng từ của ngài cho chúng ta thấy toàn thể Giáo Hội đã nặng nợ ra sao với các người phụ nữ can trường dồi dào đức tin như ngài, có khả năng mang lại một tác lực quyết liệt cho việc canh tân của Giáo Hội.
Vậy thí Thánh Clare Assisi là ai? Để trả lời cho câu hỏi này chúng ta có nhiều nguồn đáng tin cậy: Chẳng những các câu truyện tiểu sử xưa như của Thomas of Celano, mà còn cả các văn kiện của tiến trình phong thánh được Đức Giáo Hoàng đề xướng chỉ vài tháng sau khi Thánh Clare qua đời, những văn kiện chất chứa các chứng từ của các người sống lâu dài với thánh nhân.
Thánh Clara được sinh ra trong một gia đình quyền uy, thế giá ngày 16 tháng 7 năm 1194 tại Assise miền Ombrie nước Ý. Mẹ của thánh nhân đã hun đúc con ngay khi Clara còn nhỏ, bà đã giáo dục con về nhân bản, về mặt đạo đức và bằng chính gương sáng của bà. Thân mẫu của thánh nhân đã dạy cho thánh Clara biết cầu nguyện, biết từ bỏ và đức tính nhẫn nhục, kiên trì. Năm 1212, thánh nhân đã tới một vùng quê để ẩn mình, tránh xa tiếng ồn ào và chuyên chăm cầu nguyện.
Tại vùng thôn dã này, thánh nữ đã gặp thánh Phanxicô khó khăn và chính thánh Phanxicô đã tận tình giúp Ngài trên đường nhân đức, trên đường nên thánh.Thánh nữ đã cương quyết chống lại sự ngăn cản của cha mẹ, gia đình. Sau cùng thánh nữ được đưa đến đền thờ thánh Đamianô để lập hội các chị tận hiến cho Thiên Chúa. Thánh Phanxicô vẫn tiếp tục hướng dẫn thánh nữ trên đường nhân đức. Thánh nữ Clara đã điều khiển hội Dòng cách ân cần và khôn ngoan.
Đức tin Kitô giáo cho chúng ta biết sau cuộc sống ở đời này, còn có một đời sống vĩnh cửu, đó là hạnh phúc thiên đàng mà Thiên Chúa đã dọn sẵn cho chúng ta và mời gọi chúng ta hãy cố gắng để đạt được.
Lời Chúa trong Tin Mừng hôm nay một lần nữa xác định cho chúng ta thấy thực tại trần gian này đứng ở đâu trên bậc thang giá trị của Kitô hữu. Của cải vật chất cũng như đời sống trần thế hôm nay là điều đáng quý, đáng trọng mà ai ai cũng phải biết nâng niu giữ gìn. Nhưng còn một thực tại khác nữa mà không ai trong chúng ta được đánh mất, đó là phần rỗi của chính mình và hạnh phúc Nước Trời.
Ở tu viện San Damiano, Thánh Clare đã thực hành một cách anh hùng các nhân đức cần phải nổi bật nơi hết mọi Kirô hữu, đó là đức khiêm nhượng, một tinh thần đạo hạnh và thống hối, đức bác ái. Cho dù là bề trên, thánh nhân cũng muốn đích thân phục vụ các chị em bệnh hoạn, làm những công việc rất hèn hạ: Thật vậy, đức bác ái thắng vượt tất cả mọi thứ kháng cự và con người yêu thương hân hoan thực hiện mọi hy sinh. Đức tin của thánh nhân nơi Sự Hiện Diện Thực Sự của Thánh Thể mạnh mẽ đến nỗi người ta đã chứng kiến thấy hai trường hợp đã xẩy ra những biến cố lạ lùng. Chỉ bằng việc đặt Bí Tích Thánh ra ngoài, thánh nhân đã thành công trong việc đẩy lui các binh lính đáng thuê Ả Rập Hồi giáosắp tấn công tu viện San Damiano và tàn phá thành Assisi.
Linh đạo của Thánh Clare, một tổng luận đề án thánh đức của ngài, được gói ghém ở bức thư thứ bốn gửi cho Thánh Agnes of Prague.
Thánh Clare sử dụng hình ảnh của tấm gương soi, một hình ảnh rất phổ thông thời Trung Cổ, được bắt nguồn từ các vị giáo phụ. Thánh nhân đã mời gọi người bạn Prague này của mình hãy soi mình trước cái gương trọn lành của hết mọi nhân đức là chính Chúa. Thánh nhân viết: “Thật là hạnh phúc cho chị em nào được hoan hưởng cuộc hiệp nhất linh thánh ấy, được liên kết với tất cả tấm lòng mình với Chúa Kitô, với Đấng mà sự mỹ lệ của Người được tất cả mọi thành phần phúc kiến trên trời không ngừng ngợi khen, tình yêu của Người làm say mê, ánh mắt của Người làm hồi phục, lòng lành của Người làm thỏa mãn, sự dịu dàng của Người làm tràn đầy, ký ức của Người dịu dàng tỏa chiếu, hương thơm của Người khiến kẻ chết hồi sinh và thị kiến vinh quang của Người sẽ trở thành hạnh phúc cho tất cả mọi công dân của Gia Liêm thiên quốc.
Nếu Người là ánh rạng ngời của vinh quang, là cái trắng tinh tuyền của ánh sáng vĩnh hằng và là tấm gương soi tuyền vẹn, thì hằng ngày con hãy nhìn vào tấm gương soi ấy, ôi nữ hoàng, hiền thê của Chúa Giêsu Kitô, và hãy tiếp tục nhìn cho kỹ dung nhan Người ở nơi Người, nhờ đó con mới có thể trang điểm cho mình một cách trọn vẹn cả trong lẫn ngoài… bằng cách tỏa chiếu trong tấm gương soi ấy đức khó nghèo hồng ân, đức khiêm nhượng thánh hảo và đức bác ái khôn tả .
Trong Di chúc của thánh Clara, Bà nhận mình là cây nhỏ của thánh Phanxicô. Bà viết: “Vậy tôi là Clara, tôi tớ của Chúa Kitô và của các chị em nghèo khó thuộc đan viện San Đamianô, dù bất xứng và là cây bé nhỏ cha thánh vun trồng, tôi cùng chị em tôi nghĩ đến lời khấn rất cao trọng của chúng tôi…” (c. 37). Sau đó, Bà coi cả tập thể chị em là cây nhỏ của thánh Phanxicô, Bà viết: “Khi còn sống, ngài hằng quan tâm dùng lời nói và việc làm để vun trồng và khuyến khích chúng tôi là cây nhỏ của ngài” (c. 49).
Với một đời sống luôn lấy Chúa làm cùng đích, thánh nữ Clara đã luôn tâm niệm:” Tất cả cho Chúa, tất cả vì phần rỗi các linh hồn”. Thánh nhân đã sống đời sống thánh thiện và muốn các chị em Dòng mình nên thánh và thánh nữ sau một cuộc đời tận tụy đã ra đi về với Chúa bình an ngày 11 tháng 8 năm 1253 trước sự thương tiếc của mọi người. Năm 1255, Đức Tháh Cha Alexandre IV đã đặt Ngài lên hàng các thánh đồng trinh. Ngài đúng là:” Người trinh nữ khôn ngoan đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy mất đi”( Lc 10, 42 ).
Huệ Minh