Khi ấy, có một người đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy nhân lành, tôi phải làm việc lành gì để được sống đời đời?”. Người bảo kẻ ấy rằng: “Sao ngươi hỏi Ta về việc lành? Chỉ có một Đấng nhân lành là Thiên Chúa. Nếu ngươi muốn vào nơi hằng sống, ngươi hãy tuân giữ các giới răn”. Người ấy hỏi rằng: “Những giới răn nào?” Chúa Giêsu đáp: “Ngươi chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng dối. Hãy thảo kính cha mẹ và yêu thương kẻ khác như chính mình”. Người thanh niên thưa lại rằng: “Tất cả những điều đó, tôi đã giữ từ khi còn niên thiếu, vậy tôi còn thiếu sót gì nữa chăng?”. Chúa Giêsu bảo anh: “Nếu ngươi muốn nên trọn lành, hãy về bán hết của cải ngươi có và bố thí cho người nghèo khó, thì ngươi sẽ được kho tàng trên trời, rồi đến mà theo Ta”. Khi người thanh niên nghe lời đó thì buồn rầu bỏ đi: vì anh có nhiều sản nghiệp.
Suy niệm
Đối với dân ngoại, người ta trở nên tự phụ kiêu căng và cảm thấy thành công khi tỏ ra cho thiên hạ thấy mình chiếm hữu được nhiều tài sản vật chất cũng như có địa vị quan trọng trong xã hội. Nhưng đối với những người Kitô hữu đích thực, họ chỉ cảm nghiệm được sự viên mãn và thành công khi trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi họ thấy mình đã chấp nhận đánh mất tất cả những của cải đời này vì Thiên Chúa. Tại sao lại như thế? Bởi vì chỉ khi đó, người Kitô hữu mới được hưởng cách sung mãn những điều vô giá là tình yêu và sự hiện diện của Thiên Chúa, cũng như gia nghiệp trên trời.
Vì thế, với tư cách là một Kitô hữu, khi ta càng mất đi nhiều thứ vì Thiên Chúa, thì ta càng lớn lên trước mặt Thiên Chúa. Và sự sung mãn mà ta cảm nghiệm được không chỉ trong đời sau, nhưng còn ngay ở thế gian này nữa, bởi vì Thiên Chúa trở nên gia nghiệp duy nhất của ta và ta càng trở nên xứng đáng được hưởng gia nghiệp trên Thiên quốc.
Lạy Chúa, xin làm cho con nhìn thấy Chúa trong mọi người và cho mọi người nhìn thấy Chúa trong con. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường