Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (Lc 9: 22-25)
22 Người còn nói: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy”.23 Rồi Đức Giê-su nói với mọi người: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo.24 Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.25 Vì người nào được cả thế giới mà phải đánh mất chính mình hay là thiệt thân, thì nào có lợi gì?
Thánh Luca trong bài Tin Mừng hôm nay, chỉ cho chúng ta một bí quyết cụ thể để đạt đến sự sống thật nơi Thiên Chúa, đó là “liều mất… thì sẽ cứu được”. Nhiều người khi tuổi đã cao, ngồi ngẫm lại cuộc đời mới thấy mình đã sống một cuộc đời vô ích, vì mải mê chạy theo những bong bóng đầy hào quang của trần thế để giờ đây chúng vỡ tan tành chẳng còn gì cho mình, cho đời. Theo kinh nghiệm của những người này và dưới ánh sáng
Trang Tin Mừng này cho ta biết “liều mất”, “liều mất” sự giàu có trong bất chính, “liều mất” cái ghế quyền lực đưa đến sự loại trừ nhau và sự chết. Đối với người môn đệ Chúa Kitô, đó còn là “liều mất” những gì là bảo đảm cho cuộc sống của mình để bước ra ngoài với một trái tim yêu thương và một đôi tay không những chỉ biết làm việc mà còn là đôi tay biết đỡ nâng người khác. Chính khi liều mất tất cả vì Chúa, chúng ta đạt đến sự sống thực.
Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ thì nói: “phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mà theo.” Phải chăng Chúa muốn con người đau khổ chứ không muốn con người hạnh phúc? Thưa không! Chắc chắn là Ngài muốn cho con người hạnh phúc. Bằng chứng là Ngài đã sai Con Một xuống trần để đem lại hạnh phúc cho con người. Nhưng sở dĩ Thiên Chúa chọn con đường Thập Giá để cứu chuộc con người chẳng những vì tội lỗi con người nặng nề, phải được đền bù cho cân xứng, mà còn vì đó là cách Thiên Chúa biểu lộ tình yêu của Ngài cách mãnh liệt nhất. Và Ngài cũng muốn mời gọi con người bước đi trên con đường đó để đi theo làm môn đệ của Ngài.
Bỏ mình còn có nghĩa tích cực là quên mình đi vì Chúa và vì anh em. Quên mình vì nghĩ đến kẻ khác, muốn phục vụ kẻ khác; quên mình vì muốn sống tha thứ, nhịn nhục và yêu thương. Con người sinh ra vốn ích kỷ, muốn sống quên mình vì Chúa vì anh em thật là khó, cần phải có ơn Chúa, cần phải biết chạy đến với Chúa; cần phải có một đời sống Phúc âm.
Đồng thời với bỏ mình, là vác thập giá mình. Nhiều người hiểu thập giá đời mình là những rủi ro, bệnh hoạn, những bất hạnh trong cuộc sống. Nhưng thập giá của mỗi người chúng ta còn là những cuộc chiến chống lại mọi khuynh hướng xấu, tội lỗi trong ta; thập giá của mỗi người còn là những tương quan với những con người bất toàn hằng ngày ta tiếp xúc.
Thập giá là những bổn phận phải chu toàn hàng ngày : bổn phận của một người cha người me, của vợ của chồng , của con cái, của nghề nghiệp mình…. Như một vận động viên leo núi, để lên cao, người ấy phải tốn nhiều sức lực và mồ hôi, có khi còn kèm thêm máu và nước mắt. Nhưng đổi lại, người ấy được hưởng niềm vui chinh phục đỉnh cao. Nếu ngại khổ ngại khó, người ấy sẽ đứng mãi dưới chân núi mà ôm ấp giấc mộng không thành. Muốn thành công thành đạt phải đổ mồ hôi, phải thức đêm phải cố gắng. Thành công không thể có cho những ai lười biếng, nhút nhát.
Sự sống thật của con người ở nơi Thiên Chúa. Người Kitô hữu ra công làm việc và tạo ra của cải không chỉ nhằm phục vụ cho sự sống ở đời này, mà còn hướng tới sự sống vĩnh cửu mai sau. Của cải có thể giúp con người phục vụ cho hạnh phúc của chính mình, của gia đình mình, nhưng cũng có thể khiến con người rơi vào nguy cơ đánh mất sự sống vĩnh cửu mà Thiên Chúa muốn dành cho con người.
Thật vậy, nếu người nào đặt tất cả mục tiêu đời mình nơi của cải vật chất, xem của cải là ông chủ tối cao, thì cũng như của cải sẽ bị ten sét, mối mọt và hư mất thế nào, sự sống vĩnh cửu của người đó cũng sẽ bị mất như vậy. Ngược lại, nếu người nào biết đặt mục tiêu đời mình nơi Thiên Chúa thì họ sẽ đạt được sự sống thật nơi Ngài. hành trình theo Chúa là một hành trình leo ngược lên con dốc sa ngã mà ngày xưa tổ tông chúng ta đã lao xuống. Đòi chúng ta phải trải qua bao gian lao vất vả, phải nỗ lực không ngừng. Có khi phải chấp nhận tủi nhục, phải gánh chịu thiệt thòi.
Và rối thoạt nhìn từ bên ngoài, thập giá mà mỗi người chúng ta đang vác đôi khi nặng nề quá sức mình, và đôi lúc có vẻ phi lý. Thế nhưng, những gian khổ ấy chính là những phương tiện thích hợp giúp chúng ta nên thánh. Chúa không trao cho chúng ta những thập giá vượt quá sức của chúng ta. Khi trao thập giá, Ngài luôn ban cho chúng ta các ơn cần thiết giúp chúng ta vác được nó mà đi theo Ngài. Nếu chúng ta thấy thập giá của mình quá nặng nề, ấy là vì chúng ta chỉ vác nó với sức riêng của mình. Ước gì qua lời Chúa hôm nay, mỗi người hãy theo lời dạy của Chúa, phải từ bỏ chính mình trước đã rồi mới vác thập giá. Để khi từ bỏ chính mình, chúng ta sẽ cậy dựa vào Chúa, sẽ bước đi dưới sự nâng đỡ của Chúa.
Vác thánh giá là chuyện bình thường hằng ngày của Kitô hữunếu chúng ta muốn sống yêu thương, phục vụ, trong trắng, thành thật…Chỉ khi từ bỏ chính mình (c. 23), ta mới không đánh mất chính mình (c.25). Dựa vào sự phục sinh của Đức Giêsu, ta mới dám sống kinh nghiệm đó. Xin Chúa thêm ơn cho ta để ta can đảm từ bỏ chính mình mà vác thập giá theo Ngài.