Suy Niệm: Is 29, 17-24; Mt 9, 27-31 Xin Chữa Lành Cho Con
Không ai lại muốn con mắt của mình bị mù. Có nó, ta nhìn được cảnh vật sắc màu chung quanh. Thế mà chúng ta lại sợ thứ ánh sáng soi rõ con người thực của ta mà lắm khi ta muốn giấu giếm. Hễ ai, kể cả Chúa, đụng chạm đến hay phanh phui, ta thường phản ứng hệt như lũ gián chạy trốn ánh sáng.
Vì thế, Chúa Giêsu không chỉ chữa lành con mắt xác thịt cho những người mù. Ngài còn muốn ban cho họ cặp mắt mới, cặp mắt đức tin. Từ nay, họ vừa thấy cuộc đời bằng con mắt tự nhiên, lại vừa nhận ra ý nghĩa cuộc đời bằng con mắt đức tin; nhận ra trong đời mình có Chúa đồng hành; và nhất là dám đáp trả với Chúa: “Thưa Ngài, chúng tôi tin” để được thấy.
Tin Mừng trong trình thuật Chúa chữa hai người mù hôm nay là sự tiếp nối những chỉ dẫn cụ thể trên khi mời gọi tín hữu noi gương hai người mù: hoàn toàn trông cậy, hoàn toàn tín thác vào Tình yêu toàn năng của Thiên Chúa nơi Đức Giêsu – Con Thiên Chúa làm người, Con vua Đavít.
Hai người mù không thấy đường đi nhưng vẫn theo bước Đấng họ tin rằng Ngài giàu lòng xót thương và có khả năng chữa họ sáng mắt. Đức Giêsu nhìn thấy lòng tin ấy qua những bước chân xiêu vẹo và tiếng kêu đầy tín thác, nhưng Ngài vẫn cần ở họ lời tuyên tín nơi cửa miệng trước khi được ban ơn (Rm 10, 10). Hai người mù đã tuyên xưng niềm tin, và họ không phải chờ đợi lâu: họ đã thấy điều họ tin.
Khi hai anh mù gọi Đức Giêsu là Con vua Đavít (c. 27), họ nhìn nhận Ngài là Đấng Mêsia, Đấng Thiên Sai. Bởi thế họ hy vọng Ngài sẽ cho họ quà tặng của thời thiên sai. “Xin thương xót chúng tôi” là xin đưa chúng tôi ra khỏi cảnh mù lòa. Đức Giêsu đã muốn chữa hai anh một cách kín đáo, tại nhà của Phêrô. Ngài không chữa cho họ ngay lập tức, nhưng lại hỏi họ một câu rất lạ : “Các anh có tin là tôi có thể làm được điều ấy không?” (c. 28). Chỉ khi họ tuyên xưng niềm tin vào quyền năng của Ngài, Đức Giêsu mới mở mắt cho họ bằng một lời và một chạm nhẹ (c. 29). Niềm vui quá lớn khiến họ không giữ được lặng thinh (c. 31).
Họ chỉ có một khao khát là thấy được những gì mà chúng ta đang thấy. Sự ao ước nhìn thấy ánh sáng và vạn vật xung quanh cuộc sống của họ được miêu tả qua việc khi nghe thấy danh Đức Giêsu và biết được những phép lạ mà Người đã làm, thì ngay lập tức họ đã đi theo Người để kêu lên: “Lạy con vua Đavít, xin thương xót chúng tôi.” (Mt 9, 27). Hai người mù này mặc dù bị mù về mặt thể lý, nhưng con mắt đức tin của họ thì thật sáng ngời. Cũng chính vì họ có lòng tin mạnh như vậy nên phép lạ đã trổ sinh và “Mắt họ liền mở ra” (Mt 9, 30).
Đức tin của hai người mù là yếu tố then chốt để họ được chữa khỏi cảnh mù lòa vốn kéo ghì cuộc sống của họ, đẩy họ ra bên lề xã hội. Thế nhưng họ tin gì? Trong tình thế éo le của mình, hai người mù chắc phải tin rằng Chúa Giêsu có quyền năng để thực hiện điều họ mong ước, tức là chữa họ khỏi mù lòa. Qua cách trình bày của thánh Matthêu, ta còn nhận ra họ khẩn nài và tin tưởng lòng thương xót của Chúa: “Hỡi Con vua Ðavít, xin thương chúng tôi”. Nói khác đi, lòng tin của hai người mù trước hết và trên hết là sự tin tưởng vào lòng thương xót và tình yêu vô bờ của Chúa, chứ không phải chỉ là việc tin rằng Chúa sẽ ban cho họ điều họ khấn xin.
Không khó để ta nhận ra rằng nhiều khi ta cũng mù mờ về chính mình và mùa lòa trên đường đời. Mù mờ về chính mình, nên ta khó nhận ra những khát vọng chính đáng từ sâu thẳm hồn ta, khó nghe được tiếng của Đấng đang ẩn náu nơi kín đáo nhất của tâm linh ta, vì thế mà ta khó lòng trung thành với Đấng ta đã từng tuyên xưng niềm tin vào Ngài, khó mà trả lời cho những ai cật vấn niềm tin của ta, nhất là khó đứng vững trước những trào lưu tư tưởng và xu hướng sống tuy trái ngược với niềm tin nhưng lại rất hấp dẫn và mời mọc ta. Mù lòa trên đường đời, nên ta dễ dàng chạy ngược chạy xuôi vì những điều người ta nói Đấng Kitô ở đây hay ở kia (Lc 17, 23), ta dễ dàng rơi vào tình trạng hoảng loạn vì những tin tức về ngày tận thế, điều mà chính Chúa Giêsu cũng không biết (Mt 24, 36).
Mù lòa thể xác ai cũng biết, nhưng mù lòa tâm hồn thì không dễ nhận ra. Chúa Giêsu chính là ánh sáng. Chỉ trong ánh sáng của Chúa người ta mới thực sự nhìn thấy ánh sáng. Mùa Vọng nhắc cho ta: Chúa Kitô đã đến để cứu độ ta. Tôi có đến với Chúa Giêsu để xin Người mở con mắt đức tin, xóa cảnh mù lòa để tôi thấy Chúa hiện diện trong mọi sự, để tôn vinh, cảm tạ, lắng nghe và cầu xin với Người?
Mù quáng vẫn là cơn cám dỗ khủng khiếp nhất của con người. Mù quáng chính là không còn nhận thức và chấp nhận sự mù lòa của mình. Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu đã lên án thái độ mù quáng của Biệt Phái, họ cuộn mình trong nấm mồ tăm tối của những thành kiến và mớ kiến thức hạn hẹp của con người để khước từ ánh sáng của Thiên Chúa.
Việc cầu xin với Thiên Chúa về những nhu cầu cụ thể và tin tưởng Ngài sẽ nhận lời là điều cần thiết và tốt đẹp; nhưng nếu dừng lại ở đó thì tương quan giữa Thiên Chúa và chúng ta chỉ giống như ông chủ và đầy tớ, giữa người ban ơn và kẻ nhận ơn. Đó chắc chắn không phải là điều Thiên Chúa muốn. Mối tương quan giữa Thiên Chúa và chúng ta phải là mối liên hệ cha – con, và Ngài đã làm tất cả để giúp ta sống mối tương quan này.
Do đó, Thiên Chúa muốn chúng ta cầu xin với tâm tình con thảo, tức là trước hết và trên hết tin tưởng vào lòng thương yêu vô bờ của Ngài, Đấng “sẽ ban cho con cái mình những của tốt của lành” (Lc 11, 13) dù đôi khi khác ý ta xin. Lòng tin tưởng đó đòi chúng ta phải dám từ bỏ những bậc thang giá trị của thế gian, từ bỏ những đảm bảo trần thế, từ bỏ cả chính mình để mặc lấy tâm tình của người con thơ phó thác cuộc đời mình trong bàn tay yêu thương chăm sóc của cha mẹ.
Nếu chúng ta không chữa trị bệnh mù tâm linh này cách triệt để, thì nó có thể làm cho linh hồn chúng ta sa vào lửa hỏa ngục ngàn đời. Mỗi người trong chúng ta cần tìm những liều thuốc tốt nhất để phòng chống cũng như ngăn cản căn bệnh này. Những liều thuốc đó không xa lạ gì chính là Lời Chúa và các giáo huấn của Giáo Hội. Chúng ta hãy lắng nghe, đón nhận, rồi thấm nhuần Lời của Chúa vào trong máu thịt của chúng ta. Như thế, những con virus kiêu ngạo, tự mãn, lười biếng và những tham, sân, si sẽ không có cơ hội đột nhập vào trong con người của chúng ta được nữa.
Điều mà Chúa Giêsu muốn nơi hai người mù năm xưa cũng là điều mà Ngài muốn nơi mỗi người chúng ta hôm nay. Đó là phải biết trông cậy và đặt trọn niềm tin vào Chúa – Đấng luôn yêu thương và giàu lòng thương xót đối với chúng ta. Cái mù thể lý đã khốn khổ đến như vậy rồi, phương chi là cái mù tâm hồn còn đau đớn xót xa hơn biết bao nhiêu.
Lời của Đức Giêsu làm cho lòng tin phát sinh hiệu qủa. Là hiệu quả thế lí, nhưng lòng tin mời gọi chúng ta nhận ra và hướng về những hiệu quả vô hình, mang lại hoa trái bền vững và nhiều hơn gấp bội. Bởi vì, sự sống của chúng ta, sự sống này đây, cần ánh sáng của Đức Kitô biết bao. Và để có được “đôi mắt” nhìn thấy và đi trong ánh sáng của Đức Kitô, chúng ta chỉ cần tin thôi, như Người nói với hai người mù.
Huệ Minh