Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô (Mc 11: 1-10)
Khi các ngài đến gần Giêrusalem ngang qua Bêtania, gần núi Cây Dầu, thì Chúa Giêsu sai hai môn đệ đi và bảo rằng: “Các con hãy đến làng trước mặt kia, vừa vào làng, các con sẽ gặp ngay cột sẵn đó một lừa con chưa ai cỡi, các con hãy mở dây mà dẫn về. Và nếu có ai hỏi các con ‘Sao các ông làm thế?’, thì hãy nói rằng: ‘Chúa cần dùng, xong việc Ngài sẽ trả lại đây'”. Hai môn đệ ra đi và gặp lừa con cột trước cửa ngõ, nơi ngã tư đàng, hai ông liền mở dây. Vài người trong những kẻ đứng đó hỏi hai môn đệ rằng: “Các ông làm gì mà mở dây lừa con vậy?” Hai môn đệ đáp lại như lời Chúa Giêsu dạy bảo, và người ta để cho đem đi. Hai ông dắt lừa con về cho Chúa Giêsu, và trải áo lên mình lừa và Ngài lên cỡi. Nhiều người trải áo xuống đường, kẻ khác chặt nhành cây trải lối đi: Kẻ thì đi trước, người theo sau tung hô rằng: “Hoan hô! Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến. Chúc tụng nước Ðavit tổ phụ chúng ta đã đến. Hoan hô trên các tầng trời!”
Suy niệm:
Hình ảnh một vị vua, vị tướng oai vệ đường hoàng vào thành trên lưng chiến mã hay chiến tượng là một hình ảnh hào hùng được mọi người tung hô. Điều đó giương cao vị thế của vị vua vị tướng trần gian, nên mỗi khi xuất hiện trước công chúng, các ngài không thể nào thiếu hình ảnh đó.
Thế nhưng, đối với Chúa Giêsu, Đấng được mọi người tung hô: “Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến. Chúc tụng triều đại vua Ðavid tổ phụ chúng ta đã đến. Hoan hô trên các tầng trời” lại chọn ngồi trên lưng con lừa, một con vật chở hàng. Con vật này lại mượn của người ta, mà trong đoạn Tin Mừng theo thánh Márcô hôm nay còn xác định chi tiết hơn nữa: Người cỡi lên “con lừa con chưa ai cỡi bao giờ”. Hình ảnh Chúa Giêsu – Đấng nhân danh Chúa mà đến đã khải hoàn tiến vào thành thánh không với vẻ uy thế bề ngoài nhưng với một một nét sâu sắc đến khó tả.
Các nhà chú giải Kinh Thánh đưa ra những giải thích quen thuộc, như “Các tiên tri đã loan báo một vị vua hiền hòa, khiêm tốn đến thăm dân”. Người đến trong một hang đá Bêlem nghèo nàn xác xơ, Người đến trên lưng con lừa con, không có thảm lót đường mà bằng các nhành lá. Đó là hình ảnh lột tả một Thiên Chúa hiền hòa, không kết án hay luận phạt nhưng cứu vớt và tha thứ. Vâng, Đấng nhân danh Chúa mà đến phải như thế mới diễn tả tình thương của Thiên Chúa dành cho dân Người.
“Đấng ngự đến nhân danh Chúa” còn được tiên báo là người đón nhận tất cả những điều oan trái xảy đến với mình, “đưa lưng cho kẻ đánh, đưa má cho kẻ giật râu; không che giấu mặt mũi, tránh những lời nhạo cười và những người phỉ nhổ”.
Trong cuộc sống, sẽ không ít lần chúng ta gặp những chuyện không mấy dễ chịu, những điều khó đón nhận, những cử chỉ, lời nói khó nghe từ người khác làm mình buồn lòng. Vậy liệu chúng ta có đủ khiêm tốn, xem đó như là thánh ý Chúa hoạch định trên cuộc đời chúng ta hay không? Và chúng ta có dám xem những điều trái nghịch ấy là cách chúng ta tháp nhập đời mình vào cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, Đấng chịu đau thương khổ hình vì mỗi chúng ta?
Lạy Chúa, xin cho con tập biết sống hiền hậu, khiêm tốn và không vội phản ứng tiêu cực trước những điều trái ý với mình. Amen.
Lm Anfonso